“Chờ yêu thương về ngang đời ta
Chờ nắng lên vội vàng
Chờ mãi tiếng cười nói dịu dàng
Còn đó, nồng nàn
Dòng người vẫn vội trôi thật nhanh,
chỉ có tôi ở lại
Ôm
mãi những kí ức vụng dại …”
Tôi luôn
tin tưởng rằng, trong cuộc đời mỗi người, tại một góc thật sâu trong tâm hồn
luôn tồn tại một bóng hình. Dù cho thời gian có tàn nhẫn trôi qua thế nào đi
chăng nữa, bóng hình ấy vẫn cứ hiện hữu và nhắc nhở ta về một thời đã qua.
Tôi không
biết định nghĩa như thế nào về mối tình đầu.
Có người
nói, tình đầu là tình cảm xuyến xao đầu tiên trước người khác phái.
Cũng có
người nói, tình đầu là khi ta cảm thấy rung động và yêu thích một ai đó một
cách nồng nhiệt và sôi nổi nhất của tuổi thanh xuân.
Lại có
người nói, tình đầu không nhất thiết phải ồn ào, xô bồ và nồng nhiệt, đôi khi
chỉ âm thầm, lặng lẽ và nhẹ nhàng như tình đơn phương là đủ rồi.
Dù định
nghĩa như thế nào đi chăng nữa, chung quy người ta vẫn luôn trân trọng và dành
một thứ tình cảm đặc biệt khi nhắc đến mối tình đầu của mình, dù còn bên nhau
hay đã chia xa từ rất lâu rồi…
Trong
những năm tháng mà người ta mĩ miều đặt cho một tên gọi là tuổi thanh xuân ấy,
chúng tôi may mắn gặp được nhau, yêu nhau rồi rời xa nhau…
Mối tình
đầu tựa như lớp bong bóng xà phòng, đầy màu sắc, nhẹ nhàng, bay bổng và tươi
mát, chỉ là… quá mỏng manh!
Năm tháng trôi đi, đợi đến khi
trăng tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn, hợp người người hợp, tan hợp rồi
lại tan…
Yêu nhau là
chuyện của hai người, xa nhau cũng là chuyện của hai người. Thật ra, chúng ta
vẫn thường trách người thứ ba mà quên mất cái gọi là cảm xúc. Tình cảm là thứ
vô hạn, cũng là thứ có thời hạn nhất. Vô hạn khi hai trái tim cùng chung nhịp
đập, hai ánh nhìn cùng hướng về một phương. Có thời hạn là khi một trong hai đã
không còn vẹn nguyên như lúc ban đầu, tim đã loạn nhịp vì một ai đó khác. Đừng
trách hờn, cũng đừng hận thù. Khó khăn lắm mới có duyên gặp nhau, cớ sao lại
chỉ vì một thứ gọi là thay đổi lại coi nhau như người xa lạ? Nhưng, suy cho
cùng thì, nói thì dễ, làm mới khó… Lúc bắt đầu đã có thể yêu một người thì làm
sao lúc kết thúc lại không thể hận một người kia chứ? Suy cho cùng, để bản thân
người còn lại không đau khổ chỉ có thể học cách lãng quên…