Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Món quà ý nghĩa ngày 8/3

Mọi người nghĩ rằng “8/3” là ngày mà một nửa của họ sẽ tặng một món quà nho nhỏ cho họ để chứng minh tình yêu của mình. Nhưng riêng tôi, ngày 8/3 có một ý nghĩa đặc biệt khác - đó là tôi có thể mua một món quà nhỏ nhỏ cho tôi, cho mẹ, cho chị và cho những người bạn gái thân của tôi. Bởi trong tôi, ngày đó thật sự có ý nghĩa .

Nhiều khi ta cứ nghĩ rằng một bó hoa cũng làm nên một món quà đầy tình cảm nhưng riêng tôi chỉ cần một cuốn sách nhỏ nhưng mang đầy ý nghĩa chính là món quá không thể thiếu trong ngày “Phụ nữ”.
Một người bạn nói với tôi rằng, sách chính là món ăn tinh thần mà con người cần có trong thời buổi kinh tế khó khăn này. Một món ăn mà ta có thể ăn hoài mà không biết chán, nhất là khi món ăn đó được làm nên bởi sự chia sẻ của mọi người.


Khi yêu, ai cũng muốn ở bên người mình yêu nhưng không phải ai cũng làm được như vậy. Đôi khi chỉ một chút hiểu lầm nhỏ cũng dẫn đến sự tan vỡ trong tình yêu, nhưng nếu như bạn suy nghĩ một chút bạn sẽ biết phải làm thế nào để giữ lại tình yêu của mình. Chỉ một mẹo nhỏ như tôi đã từng làm, bạn sẽ thấy nó có sức mạnh như thế nào với tình yêu. Hãy làm theo tôi bạn nhé, hãy tặng cho người mà bạn muốn giữ họ bên mình cuốn : “Anh sẽ lại cưa em nhé” trong ngày Valentine này, Tôi chắc chắn rằng, dù bạn có sai lầm gì bạn sẽ được người ấy thứ tha.



Đã khi nào bạn cho ai đó làm thần tượng của mình không? Có thể là không nhưng biết đâu đấy người mà bạn thương yêu lại có thần tượng. Thế thì cần gì phải suy nghĩ nữa, hãy cùng “Tôi và thần tượng” góp lên một mùa “Tình yêu” đầy ý nghĩa cho người bạn yêu quý. Bởi thần tượng chính là cái mà con người ta không có và muốn vươn tới.

Đôi khi ta tự hỏi tình yêu là gì.... có phải là nỗi nhớ xếp thành hàng phía sau lưng người con gái không? Với tình yêu đã qua, ta biết đối mặt ra sao?
Có một câu thơ thế này:
Cho tôi một chấm trong trời đất,
Để nứu tôi vào em với tôi.



Nứu giữ ai đó, nứu giữ tình yêu đã mất.... để làm gì chứ, bởi người đó đã thành “người xưa” của mình rồi. Nhưng ta không thể quên ngay được, trái tim vẫn còn thổn thức vì nhớ thương. Hãy để “Thư gửi người yêu cũ” xoa dịu nỗi đau cho bạn, để bạn cảm thấy rằng: “ Nhìn lên trên cao, mặt trời vẫn tỏa sáng” – tình yêu cũng vậy, hãy nhìn về phía trước, nơi đó sẽ có người đợi và yêu bạn. Bởi tình yêu của bạn tạo ra từ cá mùa xuân hạ thu đông và một mùa đặc biệt là muồn "tình yêu" nó kết nối bốn mùa còn lại, người ta còn gọi nó là " Năm mùa Yêu".



Sự mất mát trong tình yêu, nỗi đau mà người ấy để lại trong bạn sẽ khiến bạn mềm yếu và cần một chỗ dựa tình thần. Chỗ dựa tình thần tốt nhất mà tôi muốn tặng bạn đó là cuốn “Tựa vai, đưa tay đây mình nắm”, bởi tất cả trong chúng ta đều cần một điểm tựa để vượt qua nỗi đau một cách nhanh nhất và dễ dàng nhất.

Nói quên là dễ thì không phải, nhưng mình sẽ tìm nỗi nhớ trong sự quên lãng là cách quên dễ dàng nhất. “Học quên để nhớ cho nhiêu....”, bạn hãy viết nỗi nhớ vào tờ giấy, bỏ vào trong một cái chai và đậy nút lại. Hãy thả nó xuống dòng sông gần bạn nhất, biết đâu đó nỗi nhớ của bạn sẽ được nguôi ngoai. Hoặc nếu bạn ngại làm điều đó bởi bạn nghĩ điều đó rất “trẻ con” và bạn không thể làm nó. Nhưng bạn lại tò mò muốn biết liệu có ai đó “trẻ con” mà làm điều đó không, điều thắc mắc của bạn sẽ được “giải đáp” khi bạn đọc cuốn “những lá thư trong chai”... Thật tuyệt vời khi được đọc những ý nghĩ của người khác phải không bạn. Bời tình yêu là cái mà người ta khó chia sẻ với người thân nhưng lại dễ dàng chia sẻ với những người không quen biết.



Mùa đông rất lạnh, nhưng nếu như bạn được sưởi ấm tâm hôn bằng một ai đó, một cái gì đó thì bạn sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Một lúc nào đó bạn cảm thấy cô đơn thì bạn hãy thử làm giống tôi. Bạn hãy tìm góc nào đó trong một quan nhỏ, ngồi nhâm nhi ly cafe và lật từng trang “Cafe blog” để cùng thổn thức với những trái tim mong manh trong đó. Để được yêu, để được giận hờn, để được thứ tha... tôi tin chắc rằng, sự cô đơn của bạn sẽ tan biến mất... bởi sự ấm áp từ những câu chuyện nhỏ trong “Cafe blog”.



Ai nó đã nói với tôi rằng: mảnh đất giữ chân một người là mảnh đất mà nơi đó có người mình yêu thương đang sống. Đối với tôi đó chính là Hà Nội, bởi Hà Nội lưu giữ kỷ kiệm của tuổi thơ tôi, lưu giữ kỷ niệm của tôi và người đó bởi vậy Hà Nội chính là tình yêu của tôi. Có một bài hát có câu như thế này: “Yêu Anh em yêu Hà Nội....”, và tôi cũng vậy.
Hà Nội đối với bạn như thế nào? Còn với tôi Hà Nội chính là “tình yêu và nỗi nhớ”. Bởi thế tôi đã lưu giữ Hà Nội của tôi qua cuốn “Hẹn gặp anh ở Hà Nội”... còn bạn thì sao? Bạn yêu Hà Nội chứ? Có thể bạn không phải người Hà Nội nhưng biết đâu đấy bạn đã hoặc đang sống ở Hà Nội thì thì sao? Bạn đừng bỏ nỡ tình yêu của bạn cùng “Hẹn gặp anh ở Hà Nội”, bởi “Hẹn gặp anh ở Hà Nội” chính là mòn quà cực kỳ tuyệt vời đối với nhưng ai “yêu Hà Nội”mà đang ở xa Hà Nội.

Yêu là gì? Câu hỏi mà có rất nhiều đáp án.
"Phải yêu bao nhiêu mới đủ?" - Nếu bạn cần câu trả lời, chắc không thể bỏ qua cuốn : "Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ". Bởi trong đó bạn sẽ được chia sẻ, được băng qua những khu vườn cảm xúc. Được yêu, được ghét được giận hờn vu vơ...
Yêu là gì?  Yêu là bạn muốn cho những người bạn yêu được hạnh phúc. Hãy mang hạnh phúc cho những người bạn yêu bằng những món quà đầy ý nghĩa nhé.
Những cuốn sách tôi thích, những cuốn sách bạn thích, những cuốn sách đầy ý nghĩa sẽ là món quà đầy ý nghĩa cho bọn, cho tôi và cho những người phụ nữ mà ta yêu mến.

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

smallrose75: Món quà đầy ý nghĩa tặng người phụ nữ tôi yêu

smallrose75: Món quà đầy ý nghĩa tặng người phụ nữ tôi yêu: Một người đàn ông đã nói rằng: “ Phụ nữ là vật để quyến rũ người khác, họ dùng thân thể quyến rũ chúng ta, sau đó dùng tinh thần để đánh ...

Món quà đầy ý nghĩa tặng người phụ nữ tôi yêu


Một người đàn ông đã nói rằng: Phụ nữ là vật để quyến rũ người khác, họ dùng thân thể quyến rũ chúng ta, sau đó dùng tinh thần để đánh bại chúng ta, cho nên, không phải quân địch mưu gian mà là quân ta ngu xuẩn, ai bảo chúng ta tình nguyện nhảy vào cái giếng mềm mại do họ xây nên.” - (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

                            

Khi họ rơi vào giếng mềm mại đó rồi thì họ khó lòng có thể thoát ra được và họ luôn muốn mãi ở trong cái giếng mềm mại đó. Vì thế họ đã quyết định bước sang một trang mới, đó là bước chân vào hôn nhân. Dù đôi khi họ không thể định nghĩ được thế nào là hôn nhân và phải làm gì để giữ được cuộc hôn nhân đó. Họ nghĩ thật đơn giảm:…. Kết hôn thật là tốt, không còn sợ bị cha mẹ phản đối, cũng không cần giấu giấu diếm diếm. Nửa đêm tỉnh dậy người ấy đang nằm cạnh mình, muốn yêu thế nào thì yêu, rất thoải mái rất yên tâm.” - (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).


Đàn ông lấy vợ luôn muốn người vợ phục tùng mình nhưng mình vẫn luôn là người tự do, làm gì mình thích và không bao giờ mong muốn đón nhận sự cằn nhằn của người vợ. “Có lẽ yêu cầu tình yêu giữa đàn ông và đàn bà sinh ra đã có sự khác biệt. Nếu như phụ nữ cẩn thận chu đáo còn đàn ông lại vô tâm vô tính; phụ nữ thích sự lãng mạn còn đàn ông lại cứng nhắc; phụ nữ đa sầu đa cảm còn đàn ông lại khô cứng, không để ý quá nhiều.” - (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).



Vì thế, họ hoàng toàn không muốn thay đổi mình mà luôn muốn đối phương vì mình mà thay đổi.  Anh chàng Cát Lực trong tiểu thuyết “Khi em khóc trái tim anh nhói đau!” cũng vậy, anh luôn muốn làm gì mà anh thích mặc cho vợ anh – Chân Như ra sao thì ra. Vậy nên đã tạo nên cuộc chiến giữa hai người và kết thúc cuộc chiến đó chính là sự đổ vỡ trong hôn nhân. Hai người đã từng cho rằng có thể ở bên nhau để đi đến cùng trời cuối đất thế mà nay đã không còn liên quan đến nhau nữa, là lỗi của ai? Đấy là lỗi của người phụ nữ làm thủ tục! Cô ta đã lấy đi tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, trả lại cho họ tờ giấy chứng nhận ly hôn.- (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).



Ly hôn không phải cách giải quyết tốt nhất nhưng đôi khi nó lại là “lý do mới” để người trong cuộc có thể nhìn lại mình, để tìm lại những gì đã mất. Cát Lực cũng vậy, khi anh biết tình yêu sắp tuột khỏi tay, anh đã tìm mọi cách để giữ lại tình yêu đó, giữ lại người con gái mà anh muốn cùng nhau sống trọn đời. Cát Lực hiểu rằng, phụ nữ rất đơn giản chỉ cần mình quan tâm đến họ một chút, lãng mạn một chút thì mọi lỗi lầm của mình sẽ được họ thứ tha. “Tình yêu là một việc lãng mạn và hạnh phúc, sau khi trải qua mối tình mất mát lại tìm thấy, hai người đều trân trọng hơn, Cát Lực không còn vô tâm nữa, không còn tính gia trưởng, Chân Như cũng không ngang ngược, không nông nổi nữa. Trước đây Chân Như thường than vãn Cát Lực không biết lãng mạn, không chu đáo, Cát Lực của hôm nay như thay xương đổi thịt, tặng hoa, dùng bữa trong ánh nến, nghe nhạc, dã ngoại; những “thủ thuật” coi thường nhất, bây giờ anh vận dụng từng lần từng lần một, Chân Như say sưa bên trong đó.
Cát Lực chiều Chân Như như hoàng thái hậu, ngoài nấu cơm, việc nhà một tay Cát Lực bao hết. Ăn cơm tối xong, Cát Lực luôn là người gọt hoa quả để trước mặt cô, từng miếng một đưa vào miệng cô. Chân Như ngồi hưởng sự cung phụng từ người yêu.- (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).
Bởi với anh – Chân Như là duy nhất  - “Chân Như, anh yêu em! Từ ngày đầu tiên quen biết, anh đã yêu em rồi, chưa bao giờ thay đổi, mãi mãi cũng không thay lòng. Em là nữ vương của anh, anh mãi mãi yêu em!” - (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).
Tình yêu rất đơn giản, chonhận. Hôn nhân cũng vậy, cần tình yêu, cần chonhận và hơn hết hôn nhân cần dung hòa cái tôi của mỗi người để xây dựng cái chung được bền lâu.


Hãy đọc “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!” để thấy được triết lý: “Tình yêu như thứ mật ngọt được đun sôi, đun lâu quá sẽ khiến nó cháy và trở nên đắng ngắt. Yêu và hận luôn hoán đổi không ngừng, nếu như vẫn còn yêu thì xin đừng phụ bạc tình yêu…”

 ********
Thông tin phát hành:
Tiểu thuyết tình yêu: Khi em khóc, trái tim anh nhói đau!
Tác giả: Văn Hân Nguyệt, Nhóm Hồng Tú Tú dịch
NXB Hồng Đức ấn hành
Giá bán: 88.000Đ
Đơn vị phát hành độc quyền: Nhà sách Minh Lâm
52 Hai Bà Trưng – Hoàn Kiếm - Hà Nội
ĐT: 043.9 427 393. ĐT/Fax: 043.9 427 407 - 043.9 387 391
Website:nsminhlam.com.vn-Email:nsminhlam@gmail.com Sách phát hành ngày 12/2/2012 tại các siêu thị và hiệu sách trên toàn quốc.

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

smallrose75: Phụ nữ - Đồ trang sức hay những mảnh ghép cuộc đời...

smallrose75: Phụ nữ - Đồ trang sức hay những mảnh ghép cuộc đời...: Tiền nhân đã có câu: “Đằng sau thành công của một người đàn ông luôn có bóng dáng một người phụ nữ”. Vậy người phụ nữ chính là đồ trang s...

smallrose75: Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ ???

smallrose75: Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ ???: Lời thì thầm bất cẩn Đ ời thật lạ! Tại sao người ta biết yêu là đau mà sao cứ mãi lao đầu vào nó vậy nhỉ, tôi cứ hay cười vào những co...

smallrose75: Yêu thương thật quá mong manh

smallrose75: Yêu thương thật quá mong manh: Năm đó, tại sao lại đến? Ngày đó, tại sao lại đi? Tình yêu đang ở lúc đẹp nhất, chúng ta lại buông tay; Lúc mở mắt ra, vết thương....

Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ ???


Lời thì thầm bất cẩn

Đời thật lạ! Tại sao người ta biết yêu là đau mà sao cứ mãi lao đầu vào nó vậy nhỉ, tôi cứ hay cười vào những con người lụy tình... ấy vậy mà....Ai cũng bảo em ngốc khi xung quanh em có biết bao người để lựa chọn, vậy mà em cứ mãi tương tư về một người rất đỗi bình thường. Ừ... thì em ngốc, nhưng sao muốn quên một người lại khó và... đau khổ đến như vậy... Kể từ khi xa anh nụ cười đã không dành cho em nữa – em dành tặng nó cho những người thân yêu của mình! Thay vào đó em hay thể hin cảm xúc của mình qua đôi mắt…! Có người nói: “Đôi lúc anh nhìn thấy trong mắt em một chút buồn, xa xăm và hoài cảm”... Đúng là thế, vì cứ mỗi khi có một chút khoảng lặng em lại thích nép mình bên một góc nhỏ bình yên nào đó, đưa mắt nhìn một cách vô hồn vào khoảng trời phía trước, mặc cho những làn gió vô tình cứ đưa những hạt mưa lạnh buốt vương lên đôi bàn tay bé nhỏ, gió thổi bay làn tóc em và cứ thế em thả trôi suy nghĩ của mình theo chiều gió…Cũng đã hơn hai năm rồi, kể từ ngày em và anh xa nhau... nhưng, không có giờ phút nào là em không nhớ về anh. Những dư âm và hương vị tình yêu mà anh mang đến vẫn luôn sống trong ký ức của em, mọi thứ cứ như vừa xảy ra hôm qua vậy... rất rõ... rất rõ... Anh... đã cho em biết thế nào là hạnh phúc khi được sống trong vòng tay yêu thương, sự che chở của anh. Và cũng từ khi quen anh em mới biết thế nào là chờ đợi, nhớ nhung và... đau khổ. Chia tay, em muốn mình quên anh để bắt đầu cuộc sống mới nhưng cố quên lại càng thêm nhớ. Mọi thứ xung quanh đều gợi lên những k niệm về anh.Ngay lúc này đây khi ánh trăng len vào trong phòng, em lại nhớ về anh. Nhớ những ngày hai đứa nắm tay đi dưới con đường đá, không có hoa sữa cũng không có những ánh đèn đầy màu sắc mà chỉ có những bóng đèn đường le lói và những ánh sao đêm, chỉ vậy thôi nhưng đối với em như vậy đã là quá đủ... Và cũng nơi đó, anh đã trao cho em nụ hôn đầu đời đầy vụng về và bỡ ngỡ. Bất ngờ, hồi hộp... em vội đẩy anh ra, quay lưng đi, giả vờ giận dỗi nhưng thật ra là để giấu đi gương mặt đang dần nóng lên và cố che đi sự ngượng ngùng của mình. Anh lại thế, lại lẽo đẽo theo sau năn nỉ, chắc lúc đó ông trăng cũng đang nhìn hai đứa mình và mỉm cười anh nhỉ?Còn nữa, em rất yêu biển, yêu cái cảm giác thanh thản, dễ chịu khi đứng trước một màn đêm yên tĩnh. Chỉ có những gợn sóng trắng vỗ nhẹ vào bờ. Em chỉ không thích những làn gió và những lớp cát dày cộm ở đó thôi. Vì gió thổi tóc em bay, nó làm cho em có cảm giác lạnh... còn cát thì làm vướng chân em, rất khó đi, khi buổi trưa thì nó còn rất nóng... nhưng có anh rồi, em không còn lý do nào để ghét nó nữa vì khi bên anh em luôn có cảm giác thật ấm cúng, anh luôn ở bên cạnh em vì sợ em lạnh lại còn vuốt nhẹ mái tóc của em, mỗi khi nó bị gió thổi. Vì sợ em bị cát làm nóng chân nên lúc nào em cũng được anh cõng trên lưng và kể cho em nghe những câu chuyện vu vơ, bờ cát còn in lại những dấu chân tình yêu của anh và em nữa, cảm giác thật bình yên... và như thế em yêu mọi thứ của biển, kể cả gió và cát...

Không thể đi hết được chặng đường, vì đã không có ai lau mồ hôi cho em, không ai chịu ngồi nghỉ mệt cùng em, không ai chìa tay ra để kéo em lên... và... quan trọng là em đã không còn có anh bên cạnh...
Giờ đây, những lúc đứng giữa đám đông em cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng biết chừng nào, những lúc đó, em lại đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một ai đó... - thật ra là em đang tìm anh, dù biết điều đó là không thể, em tìm kiếm anh... chỉ để nhìn... vậy thôi... nhưng không lần nào gặp được. Em nghĩ mình đang chạy theo một cái gì đó thật vô vọng, không có điểm đến, mà em vẫn chưa tìm được lối ra và em sẽ không thể nào dừng lại được khi em vẫn còn suy nghĩ về anh...
Em... anh, giờ đây mỗi người một ngả – anh là mối tình đầu của em, là người em dành trọn con tim của mình. Chưa bao giờ em hết yêu anh, kể cả khi em chủ động nói lời chia tay dành cho anh. Không phải em không đủ sức giữ tình yêu của mình mà là em đã không đủ sức để thay đổi con người của anh. Em muốn người mình yêu là một người đàn ông thật sự, là người trí thức, đủ bản lĩnh để xây dựng một mái ấm gia đình vững chắc. Nhưng anh vẫn không thể nào làm được, anh đã bỏ học, bỏ một tương lai tươi sáng đang chờ anh phía trước. Anh biết, điều đó em không thể chấp nhận, em không thể yêu một cách mù quáng mà không nghĩ đến tương lai và anh cũng biết làm như thế anh sẽ... mất em, đúng không? Chính điều đó đã khiến em nhận ra rằng: “Anh không yêu em nhiều như em đã nghĩ”. Thực tế, là anh chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của em và em nghĩ mình đã thất bại khi không thể trở thành động lực để anh đi tiếp con đường của mình.


Tình yêu em dành cho anh vẫn chưa đủ sao anh?
Sau hai năm gặp lại, em không thể nào che giấu được cảm xúc của mình, hạnh phúc trong em đang ngập tràn, tim bỗng đập nhanh hơn, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, em chỉ biết đứng lặng... Nhưng thật buồn, vì ngày hôm đó không phải anh đến tìm em mà là đi rước người yêu của mình, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, lòng em như quặn thắt. Nhưng biết làm sao được, cũng đã đến lúc anh phải tìm cho mình một hạnh phúc mới. Chỉ có em là ngốc, lúc nào cũng nhớ về anh và em biết, em biết mình đã thật sự mất anh...
Bao năm qua, dù chia tay nhưng em vẫn luôn trốn tránh với thực tại và tự đặt cho mình một niềm tin rằng anh vẫn yêu em, nó là động lực để em vững bước hơn trong những ngày không có anh bên cạnh. Em không dám đối diện với sự thật, em tự đưa mình vào trong một thế giới ảo với những suy nghĩ ảo. Để rồi khi bước ra, em đã không còn là chính mình nữa. Làm sao em có thể quên, khi mọi thứ xung quanh em luôn gắn liền với những k niệm về anh, và càng khó quên hơn khi mỗi đêm anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em một cách ân cần và nhẹ nhàng, vẫn ánh mắt đó, vẫn nụ cười đó đã từng khiến trái tim em phải lỗi nhịp. Em ghét lắm, ghét cái lạnh của buổi sáng, ghét tiếng gà gáy, ghét những tia nắng ban mai khi nó rọi vào khung cửa sổ... Em ghét tất cả những thứ có thể làm cho em tỉnh giấc... vì khi đó... anh lại rời xa em.
Nghĩ về anh em lại viết nhật ký, mỗi trang giấy là cả một nỗi lòng của em, là trống vắng, là đau buồn, là nhung nhớ... Những lúc như vậy cảm xúc của em lại dâng trào, em không thể nào kiềm chế được tình cảm của mình, nét chữ của em đang bắt đầu nhòe đi và như thế nước mắt em lại rơi, rơi mãi... cho đến khi mệt mỏi em lại gục đầu trên quyển nhật ký, đôi khi thiếp đi tự lúc nào không biết... và lúc đó em... lại gặp anh...

P/S:
T/P: Phải yêu Anh bao nhiêu mới đủ  +++ (Dist + gift)
(Sery: Thì Thầm bên bàn phim)
NXB: Hồng Đức - BlogViet
PHĐQ: Nhà Sách Trí Việt - 70 Trung Liệt

Yêu thương thật quá mong manh


Năm đó, tại sao lại đến?
Ngày đó, tại sao lại đi?
Tình yêu đang ở lúc đẹp nhất, chúng ta lại buông tay;
Lúc mở mắt ra, vết thương...
Giấc mộng đó định trước rằng sẽ xảy ra;
Cũng định trước rằng sẽ phải kết thúc như vậy.
Vì tìm kiếm sự vĩnh cửu mà chúng ta buông tay nhau;
Sau này mới phát hiện không thể quay đầu lại được nữa...
Mãi yêu anh, trong cuộc đời em,
Anh đã dạy em biết khóc, nhưng không được lãng quên.
Mãi yêu anh, trong cuộc đời em,
     Em muốn học cách trốn chạy nhưng không tránh được sự cô đơn...

***********

Nếu Có thế con cầu mong thượng đế
Giấu hình người trong tận đáy tim con